CỦA NGUYỄN DU
(Tản mạn chuyện ngữ nghĩa)
Truyện Kiều của Nguyễn Du, các câu
từ 3199 đến câu 3204 tả tiếng đàn của Thúy Kiều khi gặp lại Kim trọng:
"Khúc
đâu đầm ấm dương hòa,
Ấy là hồ điệp hay là Trang Sinh?
Khúc đâu êm ái xuân tình,
Ấy hồn Thục Đế hay mình đỗ quyên?
Trong sao châu rỏ duyềnh quyên,
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông"
(Xem: TRuyện
Kiều-Nguyễn Du. Văn bản cơ sở và chú giải. Đào Duy Anh. NXB Văn học, H. 1979,
tr.171)
Ở phần chú giải trang 286 sách trên,
chú rằng: "Bốn câu 3200, 3202, 3203, 3204 là do phỏng dịch bốn câu thơ
trong bài "Cầm sắt" của Lý Thương Ẩn đời Đường:
"Trang
sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng
đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương
hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam
điền nhật noãn ngọc sinh yên"
Trong "Từ điển truyện Kiều" của Đào Duy Anh, NXB Khoa học xã hội ấn
hành năm 1974, trang 211, mục từ "Lam Điền" được giải nghĩa:
"Lam Điền - tên huyện, tên núi
trong tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, có tiếng là sản xuất ngọc quý"
Để hiểu thêm mối liên quan giữa điển
tích này với mấy câu Kiều của Nguyễn Du kể trên, ta mở xem "Đường thi", NXB Hội nhà văn tái bản năm 2003, Học giả
Trần Trọng Kim chú giải bài "Cầm sắt" của Lý Thương Ẩn và nói rõ:
"Nguyễn Tố Như tiên sinh, tác giả
truyện Thúy Kiều lấy ý bốn câu tam tứ, ngũ lục mà dịch ra sáu câu lục bát sau
này:
Khúc
đâu đầm ấm dương hòa,
Ấy là hồ điệp hay là Trang Sinh.
Khúc
đâu êm ái xuân tình,
Ấy hồn Thục Đế hay mình đỗ quyên.
Trong sao châu rỏ duyềnh quyên,
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông.
"Điển cố văn học", do Đinh Gia Khánh chủ biên, NXB Khoa học xã
hội, 1977, tr. 266,
giải thích từ Lam Điền như sau:
"Lam Điền - tên một dãy núi ở
phía đông huyện Lam Điền, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, nơi có ngọc quý, do đó
lại có tên là Ngọc Sơn (Núi Ngọc).
Do đó, bốn câu thơ đã trích dẫn của
Lý Thương Ẩn và được coi là Nguyễn Du đã phóng tác thành sáu câu lục bát trong
truyện Kiều, như đã nói trên, nên hiểu là:
Buổi sớm Trang Chu tỉnh mộng chưa dứt khỏi cơn mơ bươm bướm
(mình hóa ra bướm hay bướm hóa ra mình)
Vọng Đế (vua Thục) là
Đỗ Vũ bỏ nước rồi chết hóa ra chim cuốc
(đỗ
quyên)
Biển xanh, đêm trăng
sáng, những viên trân châu sang lấp lánh như
những giọt lệ người đẹp
Lam Điền nắng lên, mặt trời ấm áp khiến núi
Ngọc tỏa mù sương.
Vì vậy, tách riêng câu thơ của Lý Thương Ẩn
"Lam Điền nhật noãn, ngọc sinh
yên", tuy cũng nhắc đến ngọc, nhưng chỉ có thể hiểu là núi Ngọc tỏa
sương khói, mây mù trong ngày nắng ấm ở Lam Điền.
Còn ngọc Lam Điền của Nguyễn Du
trong truyện Kiều lại nói rõ: "Ấm
sao hạt ngọc Lam Điền mới đông" thì chính là nhờ vốn tri thức uyên
thâm, kiến văn quảng bác, với tài hoa sử dụng ngôn ngữ thành thục, mà tác giả
truyện Kiều đã "chế tác" nên hạt ngọc, tuy mượn tên Lam Điền, nhưng
mới tinh khôi, chỉ vừa mới đông, còn ấm tay người.
Từ núi Ngọc mờ sương khói Lam Điền
trong thơ Lý Thương Ẩn đời Đường, sang hạt ngọc Lam Điền mới đông trong truyện
Kiều của Nguyễn Du là sự chuyển hóa tài tình, bất ngờ, đầy sáng tạo, nhuần
nhuyễn và hết sức độc đáo của ngữ nghĩa.
Hạt ngọc Lam Điền trong truyện Kiều,
do đó là vật báu từ ngữ, là hạt ngọc quý của riêng Nguyễn Du tạo nên, sẽ sáng
lấp lánh trong áng thơ tuyệt vời của truyện Kiều và trong ngôn ngữ Việt mãi
mãi.
1/3-2012
TRẦN
HÙNG
(Trần kiều Am)
(Trần kiều Am)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét